Chương 37

Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì

31.703 chữ

06-03-2023

Trình Tâm Nghiên chưa bao giờ không có chỗ dung thân như vậy, chỉ cảm thấy một khắc này máu toàn thân đóng băng đình trệ, quần áo giống nhau, cô ta lại là giả, đây không phải duy nhất, Kiều Mộc ưu nhã cao quý kéo tay Cố Hàn Thanh, mà bên cạnh cô ta, không có ai trở thành hậu thuẫn, Lâm Tranh căn bản là người không đáng tin cậy, chắc giống người khác đang nghiền ngẫm xem trò hay.

Cô ta muốn lập tức rời khỏi nơi này, nhưng hai chân phảng phất như rót chì, nặng không nâng lên được.

Kiều Mộc liếc mắt một cái nhìn ra Trình Tâm Nghiên đang quẫn bách, xem ra cô ta vẫn biết mất mặt, cô còn tưởng cô ta sẽ cao ngạo ưỡn ngực ngẩng đầu, làm bộ mình mới là thật chứ.

Nhưng cô cũng không có hứng thú tiến thêm một bước nhục nhã cô ta, khoé mắt liếc Cố Hàn Thanh bên cạnh, anh vẻ mặt trầm tĩnh, không nhìn ra có gì phải nói với Trình Tâm Nghiên, cô liền nhẹ nhàng kéo khuỷu tay anh: "Hàn Thanh, em muốn đi đổi lễ phục."

"Được." Cố Hàn Thanh thấp giọng đồng ý, ánh mắt thất vọng chậm rãi từ trên người Trình Tâm Nghiên dời đi, ôn nhu nhìn Kiều Mộc: "Tôi bồi em đi."

"Không cần, tự em đi được." Kiều Mộc lắc đầu từ chối, cô một mình cũng có thể làm được.

Cố Hàn Thanh cười nhẹ: "Em hôm nay đeo giày gót rất cao, lại rất ít khi đeo loại này, vẫn là tôi bồi em đi, miễn cho em té ngã."

"Em sẽ không ngã đâu, em có thể đeo giày cao gót mà." Kiều Mộc hờn dỗi trừng người đàn ông một cái.

Hai người đối thoại không coi ai ra gì, giống như thế giới chỉ có hai người bọn họ trong bầu không khí tình yêu cuồng nhiệt, ai cũng có thể nhìn ra, lại nói tiếp, còn Trình Tâm Nghiên xem như lần đầu tiên tận mắt thấy bọn họ có hành vi thân mật như vậy.

So với cô ta khi mới vừa về nước, tình cảm của bọn họ mắt thường có thể thấy được càng ngày càng bền chặt, chóp mũi cô ta tức khắc phát trướng, hốc mắt cũng hồng hồng, tầm nhìn hết thảy đều trở nên mơ hồ.

Cô ta chỉ thấy bộ lễ phục trên người Kiều Mộc giống mình như đúc, một khắc kia, cô ta cảm thấy mình điên rồi, có lẽ thật sự điên rồi, cô ta vậy mà tiến lên, túm lấy phía sau váy Kiều Mộc, kéo mạnh xuống, muốn đem quần áo trên người cô cởi ra, như thể đồ cô ta mặc mới là thật!

Kiều Mộc sợ hãi kêu lên, xung quanh các minh tinh khác cũng kinh hô hết đợt này đến đợt khác, Lâm Tranh trực tiếp trợn tròn mắt, miệng há ra có thể nhét một quả trứng gà.

Trời đất quay cuồng.

Trình Tâm Nghiên nhìn Cố Hàn Thanh cởi áo khoác tây trang mặc cho Kiều Mộc, mà đối với cô ta, Cố Hàn Thanh gắt gao chế trụ cổ tay, từ trên cao nhìn xuống, trước mắt thất vọng, còn bây giờ mang theo cả chán ghét và bài xích: "Trình Tâm Nghiên, cô không nghĩ tới nhà chúng tôi đã từng đối với cô rất tốt sao?"

Dứt lời, anh dùng sức ném tay cô ta ra, lực đạo quá lớn, hơn nữa anh bài xích và chán ghét Trình Tâm Nghiên tâm cơ độc ác, hai chân cô ta nhũn ra sau đó lảo đảo, chật vật ngồi xuống đất.

Chuyện này nháo thật sự lớn, ban tổ chức ban đầu muốn áp xuống gièm pha này, nhưng hội trường sớm đã có người quay lại toàn bộ quá trình đăng lên trên mạng.

Đêm từ thiện hôm nay vốn đã thu hút nhiều chú ý, xảy ra chuyện như vậy, càng làm cư dân mạng ồ lên, đây đã không còn đơn thuần là dưa lớn giới giải trí nữa, quả thực ác liệt giống như sự kiện xã hội!

Trình Tâm Nghiên vậy mà trước mặt mọi người muốn kéo lễ phục của Kiều Mộc, khiến người ta thiếu chút nữa lộ hàng, hành vi này tệ đến mức ghê tởm!

Lần này ngay cả người qua đường cũng vì Kiều Mộc mà tức sùi bọt mép.

【 Trình Tâm Nghiên điên rồi hả! Đầu óc cô ta thật sự có bệnh sao? 】

【 Đầu óc có vấn đề thì đi bệnh viện tâm thần trị! Đừng gây họa cho người khác! Mẹ nó, tức đến mức cao huyết áp luôn rồi! 】

【 Sự kiện này quá ác liệt, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cô ta! 】

【 Tôi chống mắt lên xem bây giờ còn có nhãn hiệu nào muốn che chở cho Trình Tâm Nghiên! Loại minh tinh này cả đời hắc! 】

Fans Kiều Mộc vừa tức vừa sợ hãi, vừa muốn khóc.

【 Mộc Mộc chọc ai, Trình Tâm Nghiên sao lại có thể đáng ghét như vậy! Nếu vừa rồi lễ phục bị cô ta kéo xuống, tôi thật sự không biết Mộc Mộc sẽ thế nào! 】

【 May Cố tổng tay nhanh mắt lẹ, lập tức ôm lấy Mộc Mộc, còn cởi áo khoác cho Mộc Mộc mặc vào, nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

【 Trình Tâm Nghiên đúng là người điên! Mộc Mộc sao lại cùng người như vậy tham gia chương trình, cô ta sẽ không có bệnh tâm thần đi? 】

【 Tôi thật sự không nghĩ ra vì sao Trình Tâm Nghiên lại hận Mộc Mộc như vậy, Mộc Mộc là chị dâu cô ta đó! Hai người tính là nửa thân thích mà! 】

【 Ghen ghét mà ra, từ trong video ánh mắt cô ta nhìn Cố tổng, tôi đã xác định, cô ta tuyệt đối thích Cố tổng, cho nên cô ta mới coi Mộc Mộc là tình địch.

【 Ngay cả khi coi là tình địch, cũng không thể cạnh tranh như thế chứ? Hy vọng Mộc Mộc kiện cô ta, kiện đến khi cô ta táng gia bại sản! 】

Còn có một đám fan trung thành của Trình Tâm Nghiên, giờ khắc này cũng hoàn toàn không lên tiếng cho thần tượng nhà mình nữa.

【 Bồi tỷ tỷ đến đây, thật sự thất vọng rồi, tôi đã tìm không thấy bất kỳ lý do gì vì cô mà tẩy trắng nữa.

【 Tạm biệt, lần đầu tiên thích một minh tinh như vậy, kết quả là kết cục này, tôi thề không bao giờ muốn truy tinh nữa.

【 Thật khổ sở, @ Trình Tâm Nghiên.

Cô xứng đáng để tôi mua đại ngôn cho cô sao, xứng đáng để tôi mua album sao, cô trả tôi tiền, trả tôi tình cảm! Tôi nhổ vào! Ghê tởm chết tôi! 】

【@ Trình Tâm Nghiên, thất vọng tột đỉnh, sao lại truy minh tinh như vậy! Không quay lại dẫm cô là sự ôn nhu cuối cùng của tôi, giang hồ không gặp! 】

Toàn mạng đều vì Kiều Mộc mà bất bình, đồng thời cũng lo lắng cho trạng thái tinh thần hiện tại của cô, sợ cô có bóng ma tâm lý.

Cố Hàn Thanh cũng vậy, Kiều Mộc ở nhà tắm thay quần áo, đội tạo hình ở bên trong hỗ trợ, anh thì ở bên ngoài thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, có chút nôn nóng sầu lo.

Kiều Mộc thay một chiếc váy hồng nhạt đính kim tuyến, trên cổ thiên nga duyên dáng đeo đá quý ngàn vạn, rất tốt vừa ngăn lại cảnh xuân, vừa kết hợp với lễ phục càng tăng thêm vẻ đẹp.

Từ phòng tắm đi ra, cô nhìn thấy vẻ mặt Cố Hàn Thanh, trêu ghẹo nói: "Sao vậy? Làm gì mà vẫn luôn nhìn đồng hồ thế?"

Cố Hàn Thanh nghe thấy giọng cô, lập tức quay đầu, lại nhìn đội tạo hình, mọi người nháy mắt đã hiểu, chào hỏi xong liền yên lặng rời đi.

Để lại Cố Hàn Thanh cùng Kiều Mộc, người đàn ông đi vài bước đến trước mặt Kiều Mộc, quan tâm trạng thái tâm lý của cô: "Em có ổn không?"

"Em rất ổn." Kiều Mộc cười cười, biết Cố Hàn Thanh đang lo lắng cái gì, cô cầm tay anh nói: "Anh yên tâm, chỉ là em vừa mới bị dọa một chút thôi, nhưng hiện tại đã bình tĩnh, hơn nữa cũng không có lộ hàng, anh không cần lo lắng cho em."

Trình Tâm Nghiên trước mặt nhiều người cũng dám làm trò như vậy, trực tiếp kéo lễ phục cô, nói thật, hành vi này thật sự khiến cô rất sốc, cũng may lúc ấy phản ứng của cô nhanh, lập tức siết chặt lễ phục trước ngực, không để Trình Tâm Nghiên thực hiện được ý đồ.

Cố Hàn Thanh cũng phản ứng cực nhanh đem cô ôm vào trong lòng, cởi tây trang khoác trên vai cho cô.

"Xin lỗi, đều là tôi sai." Cố Hàn Thanh nhẹ nhàng ôm cô gái trong lòng, ngữ khí rất tự trách.

"Không liên quan đến anh, anh xin lỗi cái gì?" Kiều Mộc buồn cười, ôm eo người đàn ông, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Chuyện Trình Tâm Nghiên làm sai, anh xin lỗi cho cô ta làm gì? Nhưng lúc này em sẽ không tha cho cô ta, em sẽ kiện cô ta."

"Được.

Về sau cô ta cũng sẽ không thể lăn lộn ở trong vòng nữa." Cố Hàn Thanh giọng trầm thấp che giấu phẫn nộ, lời này rất có trọng lượng, ý là anh muốn ra tay phong sát Trình Tâm Nghiên.

Kiều Mộc trố mắt, nhưng cũng không nói gì, kỳ thật không cần Cố Hàn Thanh ra tay, phỏng chừng Trình Tâm Nghiên cũng lăn lộn không nổi nữa.

"Ừm, không nói đến cô ta nữa, chúng ta ra ngoài đi, tiệc đêm nay còn chưa kết thúc đâu." Kiều Mộc nắm tay Cố Hàn Thanh.

Cố Hàn Thanh gật đầu, ôm lấy eo mảnh khảnh của cô rời khỏi phòng nghỉ.

Khi đi ra ngoài, không thấy Trình Tâm Nghiên và Lâm Tranh đâu, nghe người xung quanh nói chuyện, bọn họ đã rời khỏi địa điểm từ sớm, như vậy cũng tốt, nếu không Kiều Mộc cũng sợ bản thân không khống chế được tính tình, đi qua cho cô ta một cái tát.

Sau khi kết thúc đêm từ thiện, Kiều Mộc đã đăng mấy tấm ảnh tự chụp, trong đó có một tấm chụp cùng Cố Hàn Thanh, đăng ở nick của mình, báo bình an với fans.

Fans nhìn thấy tỷ tỷ cười ngọt ngào như vậy, còn cùng chồng lần đầu tiên quang minh chính đại show ân ái, rất là cảm động, không ngừng tỏ vẻ sẽ vẫn luôn ủng hộ cô, sẽ tiếp tục tẩy chay Trình Tâm Nghiên, khiến cô ta phải trả giá đắt.

Mà kỳ thật không cần họ ra tay, hành động này của Trình Tâm Nghiên đã hoàn toàn huỷ hoại chính mình, sau đêm từ thiện, một số đại ngôn trong tay Trình Tâm Nghiên đều yêu cầu chấm dứt hợp đồng với cô ta, mấy ca khúc chủ đề phim điện ảnh sắp ra mắt lúc trước cô ta đã thu xong, lập tức tuyên bố thay đổi người.

Hiện tại có thể nói tài nguyên gì cô ta cũng không có.

Đối với chuyện này, phòng làm việc của Trình Tâm Nghiên không đưa ra văn bản chính thức nào, xin lỗi không có, giải thích cũng không, như là đã từ bỏ.

Chuyện này lan rộng liên tục khoảng ba ngày, đã có đại ngôn nhãn hiệu đệ đơn kiện Trình Tâm Nghiên yêu cầu bồi thường, Kiều Mộc bên này cũng kiện.

Nhưng Trình Tâm Nghiên vẫn không ra mặt đáp lại, cô ta giống như đã bốc hơi, người qua đường cũng không tình cờ gặp được cô ta.

Hôm nay Kỳ Anh hiếm khi tới Lam Loan thăm Kiều Mộc, hai người nằm ở sân sau ngắm phong cảnh dưới chân núi, Kỳ Anh một bên nhai snack, một bên buồn bực nói: "Trình Tâm Nghiên không giãy giụa? Sao một chút đáp lại cũng không có thế, người cũng không biết đi đâu! Chị dâu, em nói chị nghe, chuyện này ông ngoại cũng biết rồi, ông đặc biệt tức giận, đối với Trình Tâm Nghiên cũng thất vọng tột đỉnh, mẹ em rốt cuộc cũng không vì chị ta mà lên tiếng, ha ha ha, quả thực em vui chết mất, hiện tại người toàn thế giới đều biết tính tình của Trình Tâm Nghiên."

"Toà án sẽ tìm được cô ta, chúng ta cũng đừng nhọc lòng." Kiều Mộc lấy một miếng snack, đưa đến miệng Kỳ Anh, "Ăn đồ ăn vặt của em đi."

"Ai nha, chị dâu, chị không vui sao?" Kỳ Anh nhai snack, hàm hồ nói: "Cuối cùng chị ta sẽ không xuất hiện ở giới giải trí nữa, chẳng lẽ chị không có chút cảm giác giải hận sao?"

"Dù vui thế nào thì không thể ngày nào cũng vui đúng không? Việc này đã qua ba ngày rồi, chị lười nghĩ đến cô ta, xem tống nghệ trên TV chẳng phải tốt hơn sao?" Kiều Mộc sẽ không lãng phí tâm tư trên người Trình Tâm Nghiên, cô đã đệ đơn kiện, theo con đường pháp luật bảo vệ quyền lợi của mình, vì vậy lười lo lắng đến việc này.

"Chị dâu nói cũng đúng, mỗi ngày nghĩ đến chị ta ngược lại còn rất phiền." Kỳ Anh đột nhiên nhớ tới đêm từ thiện ngày đó, căm giận cắn miếng snack, "May ngày đó không lộ hàng, nếu chị dâu thật sự bị chị ta kéo váy xuống, em thật sự muốn giết chị ta, một người tâm địa như thế nào mới có thể ác độc như thế, dù ghét chị cũng không thể làm như vậy! Lễ phục cúp ngực vốn dĩ rất dễ tụt, bản thân cô ta cũng là nữ sinh, biết lộ hàng đối với nữ sinh mà nói không tốt ra sao, chị ta lại muốn kéo của chị, em thấy chị ta điên thật rồi!"

"Chị cũng không nghĩ cô ta có thể làm ra loại chuyện này, ngày đó hội trường nhiều người, chị cho rằng cô ta chỉ hận chị, cùng lắm thì đẩy một cái, tát chị vân vân, đến mức kéo váy, chị thực sự không nghĩ tới." Kiều Mộc đã không nhìn ra bất kì mối liên hệ trực tiếp giữa Trình Tâm Nghiên và nữ chính trong sách kia nữa, hiện tại Trình Tâm Nghiên ngược lại giống nguyên chủ hơn, cầu mà không được, sau đó nổi điên, cuối cùng hậm hực tự sát.

"Tâm Nghiên tiểu thư, trước tiên cô bình tĩnh một chút, cô đừng như vậy."

"Tránh ra, tôi bảo ông tránh ra, tôi muốn gặp Kiều Mộc, tôi biết Kiều Mộc ở nhà!"

"Tâm Nghiên tiểu thư......!cô......"

"Cô ta ở đâu? Có phải ở phòng ngủ trên lầu hay không?"

Đột nhiên tiếng cãi nhau truyền đến trong phòng, Kiều Mộc và Kỳ Anh liếc nhau, lập tức ngồi thẳng sống lưng.

Kỳ Anh niết lại mép túi snack trong tay, nổi giận đùng đùng nói: "Chị dâu, là Trình Tâm Nghiên tới nhà chị! Woa, chị ta còn có mặt mũi tới đây cơ đấy! Em đi giúp chị báo thù!"

Kỳ Anh ghét cái ác như kẻ thù lập tức đứng dậy, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nhằm phía phòng khách.

Kiều Mộc sau một bước đuổi kịp cô bé.

Hai người mới vừa đi vào phòng khách, liền thấy Trình Tâm Nghiên muốn đi lên cầu thang lên lầu, sắc mặt Trần quản gia khó xử ngăn cô ta, không cho cô ta đi lên.

Trình Tâm Nghiên tức giận đến mặt vặn vẹo, mắt thấy cô ta dùng lực đẩy Trần quản gia lớn tuổi, Kiều Mộc sắc mặt trầm xuống, quát lên: "Trình Tâm Nghiên, cô ở nhà tôi muốn làm cái gì!"

Trình Tâm Nghiên cùng Trần quản gia đều dừng lại, Trình Tâm Nghiên đang định đẩy người cũng dừng tay, quay đầu nhìn thấy Kiều Mộc, cô ta như sói đói tìm được đồ ăn, hung dữ xông tới.

Kỳ Anh sợ tới mức theo bản năng trốn sau lưng Kiều Mộc, cô bé là một đoá hoa lớn lên trong nhà kính, khi đối mặt với tà ác, kỳ thật rất nhát gan, nhưng Kiều Mộc từ nhỏ là cô nhi, căn bản không liếc Trình Tâm Nghiên, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang vọt tới, cô ta không chấp nhận sự thật, vọt tới nhà cô, còn muốn tát cô.

Trần quản gia cùng bảo mẫu kêu lên, làm bộ muốn đi lên hỗ trợ.

Nhưng Kiều Mộc một bước chế trụ Trình Tâm Nghiên trước, trở tay cho cô ta một cái tát.

Trình Tâm Nghiên bị đánh đến ngốc, ôm mặt không dám tin nhìn Kiều Mộc, "Cô đánh tôi?"

Kiều Mộc cười lạnh, sau đó lại nâng tay tát vào vị trí vừa nãy: "Cái tát kia là về chuyện lễ phục, cái tát này là vì cô tiết lộ quan hệ của tôi và Hàn Thanh, mua hotsearch hắc tôi."

Dứt lời, cô giơ tay định đánh tiếp, Trình Tâm Nghiên muốn tránh nhưng không kịp, trên mặt cùng vị trí, vững chắc ăn ba cái tát.

Kiều Mộc nói tiếp: "Cái tát này, là trả lại cô vì chuyện ngáng chân."

Ba cái tát, dứt khoát lưu loát, mọi người trong nhà nhìn đến ngây người, Kỳ Anh càng ngây ngốc há to miệng, vừa sùng bái vừa khiếp sợ nhìn sườn mặt Kiều Mộc.

Wow, người trước mắt này thật sự là chị dâu cô bé sao?

Sao lại hấp dẫn như vậy, ngầu như vậy, tuyệt vời như vậy!

A a a, chị dâu thật soái thật ngầu nha!

Đánh xong, Kiều Mộc dùng sức đẩy Trình Tâm Nghiên ra, lười biếng vỗ tay trái như phủi bụi, "Nói đi, tới nhà tôi làm gì?"

Trình Tâm Nghiên lảo đảo vài bước mới đứng vững, khó chịu che lại chỗ bị đánh đến nóng rát, dữ tợn trừng Kiều Mộc, nhưng cô ta cũng không dám xông lên nữa, trong nhà đều là người của Kiều Mộc, nếu nháo lên, cũng là cô ta có hại.

Là cô ta xúc động, không chút nghĩ ngợi vọt tới đây.

Trình Tâm Nghiên giờ khắc này có chút hối hận.

Mà vừa rồi bị Kiều Mộc tát ba cái, nói thật, đã đánh cô ta tỉnh một chút.

Nhưng tới cũng tới rồi, không nói cái gì, càng thêm mất mặt.

Trình Tâm Nghiên nắm chặt tay, từng câu từng chữ như rít ra từ hàm răng: "Kiều Mộc, tâm địa cô thật ngoan độc, cô khiến tôi thành cái dạng như bây giờ, cô vừa lòng chưa? Cô thống khoái chưa? Nếu mẹ nuôi dưới suối vàng có biết, cô nói xem sau này cô chết, có thể diện gặp bà ấy không? Sao lại để mẹ Thanh ca thất vọng về anh ấy như vậy?"

"Cô câm miệng cho tôi Trình Tâm Nghiên!" Đánh nhau không được nhưng cãi nhau thì Kỳ rất lợi hại, cô bé nổi giận đùng đùng giơ tay chỉ vào Trình Tâm Nghiên nói: "Thứ chó má nhà chị! Cái gì mà chị dâu tôi khiến chị thành như vậy, là chị dâu tôi ngáng chân chị à? Là chị dâu mua hotsearch hắc chị à? Là chị dâu kéo lễ phục chị trước mặt mọi người à? Chị đừng có ở chỗ này đổi trắng thay đen, lấy mợ tôi ra mà nói, tôi nói cho chị biết, mợ tôi nếu biết năm đó mợ dẫn cái loại sói mắt trắng độc ác này về nhà, cuối cùng còn vì chị mà chết, khẳng định mợ sẽ hối hận! Nếu không phải chị tới nhà chúng tôi, cậu mợ tôi sẽ không phải chết! Sao chị còn mặt mũi về nước! Chị nên vĩnh viễn ở nước ngoài, cả đời đừng trở về!"

(Editor: Anh Anh chửi thật đã )

Trình Tâm Nghiên đối với cái chết của cha mẹ nuôi vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn, cho dù lúc trước cô ta đã bảo hai người đừng tới, nhưng tóm lại bọn họ cũng là vì muốn cổ vũ cho cô ta, cho nên vẫn tới, cuối cùng hai người gặp chuyện, điều này luôn là cái gai không chỉ hằn sâu trong lòng mỗi người Cố gia mà còn trong lòng cô ta nữa.

Đây có lẽ là lương tâm duy nhất của cô ta.

Vốn sắc mặt cô ta đã tái nhợt bị Kỳ Anh mắng thì càng trắng hơn, chân mềm nhũn lui hai bước, vô lực đỡ lấy chỗ tựa lưng của sô pha, "Không, không phải chị hại chết, cha mẹ nuôi không phải chị hại chết, lúc trước chị đã bảo họ đừng tới, chị đã bảo họ đừng tới."

Cô ta không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy ra.

Nhưng Kỳ Anh hận nhất bộ dạng bạch liên khóc lóc này của cô ta, hơn nữa cậu mợ chết, Kỳ Anh là người Cố gia hận Trình Tâm Nghiên nhất, cô bé càng mắng càng thuận, chạy qua, giọng căm hận nói: "Chính là chị, chính chị đã hại chết! Chị đừng cho là tôi không biết chị thích nhất ở trước mắt cậu mợ tôi diễn dáng vẻ đáng thương nhu nhược, giống như lúc nào cũng không thể rời xa được bọn họ, cho nên chị ra ngoài tham gia biểu diễn, cậu mợ tôi mới kiên trì đi tiếp ứng cho chị, chị cho rằng lúc ấy chị nói câu đừng đi là có thể trốn tránh trách nhiệm sao? Nếu không phải trước đó chị bảo biểu diễn ở đó không có cảm giác an toàn, hy vọng người Cố gia sẽ bên cạnh chị, bọn họ sẽ không yên lòng về chị như vậy sao? Sẽ kiên trì đi sao?"

"Không......!Không phải......!Em nói bậy, chị không có......!chị không có......" Trình Tâm Nghiên thống khổ che lỗ tai, lừa mình dối người tỏ vẻ không muốn nghe Kỳ Anh nói chuyện.

Kỳ Anh cười lạnh, dùng sức nắm tay cô ta kéo xuống, bắt cô ta phải nghe, "Chính là chị hại chết, chị là đồ dối trá, chị là yêu tinh hại người, chị hại cậu mợ tôi còn chưa đủ, lại muốn hại cả chị dâu và anh tôi, chị để tay lên ngực tự hỏi đi, chị không làm cậu mợ tôi thất vọng sao? Anh tôi là con trai duy nhất của hai người họ, anh ấy hiện tại tìm được hạnh phúc, vậy mà chị muốn phá hủy, con mẹ nó rốt cuộc chị có lương tâm sao!"

"Đừng nói nữa —— chị bảo em đừng nói nữa ——" Trình Tâm Nghiên giống như nổi điên thét chói tai, Kỳ Anh bị tiếng hét của cô ta làm tai đau, đành buông cô ta ra, lui về phía sau một bước.

Trình Tâm Nghiên bắt lấy cơ hội này, đẩy cô bé ra, hoảng loạn chạy khỏi Cố gia.

Cô ta không nên tới, cô ta hôm nay không nên tới.

Một trò hề tới rồi đi nhanh chóng, nói thật Kiều Mộc không phát huy tác dụng gì, cũng chỉ tát ba cái, lúc sau đều là Kỳ Anh giúp cô xả hận.

Nhưng lúc này cũng giúp cô biết, em gái Kỳ Anh này dường như có tình cảm sâu sắc với cậu mợ mình, cho nên mới chất vấn một cách mạnh mẽ như vậy.

Nhìn trên mặt Kỳ Anh đều là nước mắt, Kiều Mộc đau lòng ôm lấy cô bé: "Được rồi, Anh Anh, đừng khóc, cậu mợ em nhìn thấy em như vậy sẽ đau lòng."

"Chị dâu, em khó chịu, em thật sự khó chịu, em hận Trình Tâm Nghiên, không có cô ta, anh em sẽ rất hạnh phúc, cậu mợ em là người tốt sao lại vì người như Trình Tâm Nghiên mà chết chứ, nếu cô ta là người tốt, em sẽ không khó chịu như vậy, chị hiểu em chứ chị dâu?"

"Ừm, chị hiểu, chị hiểu, ngoan, đừng khóc." Kiều Mộc dỗ Kỳ Anh.

Trần quản gia thấy hai người như vậy, lặng lẽ bảo nhóm bảo mẫu rời đi, ông đi đến sân sau, nghĩ nghĩ, trộm nhắn tin cho Cố Hàn Thanh, báo tình huống trong nhà.

Chờ đến lúc Cố Hàn Thanh dừng công việc trở về, Kỳ Anh đã về nhà, cô bé không còn tâm trạng để chơi nữa, cảm thấy rất phiền.

Kiều Mộc cũng không có tâm tình, chán nản lên lầu ngủ.

Mơ hồ cảm giác được mép giường lún xuống, ngủ không sâu nên cô lập tức bừng tỉnh, nhìn thấy là Cố Hàn Thanh, kinh ngạc nói: "Sao anh đã về rồi? Tan làm rồi sao?"

Cô nhìn hướng ban công, còn sớm mà, nắng vẫn còn chói chang.

Cố Hàn Thanh lắc đầu, thấy cô đã tỉnh, dứt khoát ngồi sâu vào một chút, "Xin lỗi, đánh thức em rồi?"

"Em vốn dĩ không ngủ sâu lắm." Kiều Mộc xoa xoa đôi mắt, đoán được điều gì, nhẹ giọng nói: "Là Trần quản gia báo cho anh chuyện của Trình Tâm Nghiên nên anh mới về đúng không?"

Cố Hàn Thanh gật gật đầu, "Ừm, tôi không nghĩ cô ta sẽ đến nhà, em không sao chứ?"

Ôm cô gái vào trong lòng, anh dựa lên đầu giường.

Kiều Mộc cọ mặt vào người anh: "Em không sao, chỉ là Anh Anh tức giận nên nói rất nhiều chuyện về ba mẹ anh với Trình Tâm Nghiên, con bé rất đau lòng."

Sợ Cố Hàn Thanh cũng đau lòng, Kiều Mộc ngẩng đầu, quan tâm nhìn chằm chằm anh.

Cố Hàn Thanh dù sao cũng là chủ tịch một công ty lớn nên quản lý cảm xúc rất tốt, sẽ không để người khác dễ dàng nhìn ra được điều gì, anh xoa xoa đầu cô gái: "Ba tôi mẹ khi còn sống đặc biệt yêu thương Anh Anh, nếu cô và dượng bận thì ba mẹ tôi sẽ dẫn con bé đi chơi, cho nên khi còn nhỏ Anh Anh rất dính ba mẹ tôi, hơn nữa mẹ tôi rất thích con gái nên cũng muốn sinh một đứa, nhưng thân thể bà không tốt, không thích hợp mang thai lần nữa nên không sinh, điều này vẫn luôn là sự nuối tiếc của họ."

"Cho nên sau này ba mẹ anh mới có thể đối xử tốt với Trình Tâm Nghiên như vậy?" Kiều Mộc tiếp tục hỏi.

Cố Hàn Thanh gật đầu: "Đúng vậy, kỳ thật lúc ấy Trình Tâm Nghiên không phải như bây giờ, tôi cũng không biết sao cô ta lại trở nên đáng sợ như vậy, hôm nay cô ta khẳng định dọa đến em rồi, em yên tâm, việc hôm nay sẽ không xảy ra nữa."

Kiều Mộc lắc đầu, ôm eo Cố Hàn Thanh, lười biếng ở trong lòng anh nói, "Không dọa đến em, em còn tát cô ta ba cái, xem như xả giận."

Cố Hàn Thanh đã biết chuyện này từ Trần quản gia, cũng không kinh ngạc, ngược lại cổ vũ nói: "Như vậy rất tốt, đừng quá hiền lành, người thiện thường bị người khinh."

"Ừm, em biết rồi, em mới không hiền lành như vậy đâu, em không hại người, nhưng người khác nếu hại em, em cũng sẽ phản kích." Kiều Mộc nắm chặt tay, vẫy vẫy tay với Cố Hàn Thanh như đang chơi đùa.

Người đàn ông mỉm cười, bắt lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay: "Còn muốn ngủ không? Tôi bồi em ngủ một lát?"

"Hả? Anh không về công ty sao?" Kiều Mộc nhướng mày.

Cố Hàn Thanh cười nói: "Cũng đã về rồi còn quay lại làm gì, chạy qua chạy lại tôi cũng sẽ mệt."

"Cố tiên sinh, anh biết hiện tại anh ngày càng có một loại cảm giác quân vương không lên triều sớm không? Anh lười biếng như vậy, nếu công ty đóng cửa thì làm sao bây giờ?" Kiều Mộc cười tủm tỉm trêu ghẹo.

Cố Hàn Thanh nhướng mày, suy nghĩ trong chốc lát nói: "Vậy chắc chỉ có thể để em nuôi."

"Nhưng em sợ em không nuôi nổi anh." Kiều Mộc đếm ngón tay, "Tiền của em phải để mua quần áo, mua túi, mua kim cương, mua......"

Chưa nói xong, khung cảnh trước mắt đột nhiên biến thành cơ ngực của Cố Hàn Thanh ẩn dưới áo sơ, Kiều Mộc trừng mắt, ý thức được có gì đó không ổn, giãy giụa muốn chạy, Cố Hàn Thanh kéo cô trở về, cố định dưới thân, sau đó lấy ví tiền, rút ra một tấm thẻ đen: "Cái này cho em, về sau em muốn mua cái gì thì mua, không có hạn mức cao nhất."

"A? Thẻ đen sao?" Kiều Mộc kinh ngạc, trước kia Cố Hàn Thanh đều là chuyển tiền cho cô, hiện tại sao lại cho thẻ đen, nói thật, cô thích chuyển tiền hơn, cô nhỏ giọng đem lời này nói với Cố Hàn Thanh.

Người đàn ông nhấp môi cười, xoa khuôn mặt nhỏ của cô nói: "Tôi đưa em cái này là muốn nói với em, về sau tài sản của tôi cũng là tài sản của em, chúng ta tuy hai mà một."

"Thật sao?" Kiều Mộc đôi mắt tức khắc toả ra ánh sáng lộng lẫy, giống như trong mắt có hiệu ứng tiền.

Cố Hàn Thanh nụ cười càng đậm, "Ừm, là thật, tôi đã khi nào lừa em."

"A, chồng yêu, anh thật tốt quá đi." Kiều Mộc vui vẻ ôm cổ Cố Hàn Thanh, dẩu miệng hôn lên khoé môi anh, "Vậy về sau tiền của anh chính là của em, tiền của em vẫn là của em!"

"......!Hửm?" Cố Hàn Thanh thiếu chút nữa bị Kiều Mộc thao túng, chậm nửa nhịp mới hỏi lại, "Em nói của tôi chính là của em, của em vẫn là của em?"

"Đương nhiên, em nghèo như vậy, sao anh không biết xấu hổ còn muốn của em!" Kiều Mộc hừ một tiếng, còn đầy mặt vô tội, nhưng tính toán đúng là khôn khéo.

Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ cười cười, không cùng cô tranh cãi chuyện này nữa, cô muốn thế nào thì thế đó đi, vốn dĩ cho cô tiền anh cũng không tính lấy lại vốn.

"Được, phu nhân quyết định." Cố Hàn Thanh sủng nịch nói nhỏ, tiện đà, cúi đầu cuốn lấy môi Kiều Mộc.

Kiều Mộc chân đá lung tung, ngượng ngùng lẩm bẩm: "Vẫn là ban ngày đấy."

"Không sao, lát nữa trời sẽ tối."

Kiều Mộc: "......"

Anh anh anh......!ý anh là làm đến trời tối?

"Không được thất thần." Người đàn ông nhẹ nhàng cắn môi cô gái, Kiều Mộc đau hừ một tiếng, lại không thất thần nữa.

-

Trình Tâm Nghiên hoàn toàn bị phong sát, từ khi cô ta bị Kiều Mộc tát, Kiều Mộc chưa từng gặp cô ta, cũng không nghe tin tức gì về cô ta nữa.

Cô cũng không cố tình đi hỏi thăm, làm từng bước trong cuộc đời thành cá mặn.

Cuối cùng rất nhanh đến ngày 21 tháng 12, bộ điện ảnh đầu tiên cô đầu tư 《 Quân rô đen trắng 》 sắp chiếu, ngày đầu tiên mở họp báo, cô tham gia với tư cách nhà đầu tư lớn nhất.

Các fan rốt cuộc cũng được nhìn thấy thần tượng, ai nấy đều vô cùng kích động, vốn dĩ là một bộ phim không có ngôi sao lớn, nhưng nhờ Kiều Mộc lôi kéo, phòng vé bán trước tăng lên rất nhiều.

Mà bộ phim này giống trong cuốn sách, danh tiếng bạo, phòng vé ngày một cao, cho dù là ngày thường cũng cao, hơn nữa bài hát chủ đề mà Vương Gia Di trình bày cũng đại bạo, văn hoá Kim Sư bọn họ kiếm lời đầy bồn đầy chén.

Trên mạng đều đang nói ánh mắt cô tốt.

Cuối năm hoạt động nhiều, rất nhiều ban tổ chức đều gửi thư mời cho Kiều Mộc, nhưng cô một cái cũng không tham gia, vốn dĩ cô không phải đại minh tinh gì, cũng không màng danh lợi, hiện tại không có gameshow, cô tự nhiên muốn hạ thấp nhiệt.

Chớp mắt đã đến Tết Nguyên Đán, cả nhà đều phải về nhà cũ bồi ông nội.

Hôm nay đặc biệt lạnh, có mưa tuyết, gió cũng lớn, Kiều Mộc mặc áo lông vũ, bọc mình thành một quả bóng.

Mà Cố Hàn Thanh vẫn tây trang áo khoác đen, Kiều Mộc dựa vào cửa phòng để quần áo, cười anh: "Em nói nè Cố tiên sinh, anh cũng quá khác thường đi? Ngày này sao anh lại ăn mặc giống như đi làm thế?"

Cố Hàn Thanh ưu nhã thắt cà vạt, nghe vậy, cũng không để ý, ngược lại ánh mắt sâu thẳm xuyên qua gương nhìn xuống túi quần dưới áo khoác của mình, bình tĩnh nói: "Càng là ngày quan trọng càng phải ăn mặc trang trọng chút, đây là lễ nghi."

"Đây là lễ nghi phương tây ấy, chúng ta trong nước không phải thế." Kiều Mộc phồng má, đi qua, rất tự nhiên duỗi tay tiếp nhận cà vạt của anh: "Em giúp anh thắt, không hiểu sao anh làm gì còn muốn đeo cà vạt."

"Nếu mặc lễ phục thì đương nhiên phải đeo cà vạt rồi." Cố Hàn Thanh đưa cà vạt giao cho cô gái thắt, ngay từ đầu cô cũng không biết, sau này anh muốn cô thắt cho mình nên cường thế dạy cho cô.

Nhìn bàn tay trắng nõn của cô gái sửa cà vạt cho anh, hầu kết Cố Hàn Thanh khẽ nhúc nhích, nhịn không được bế cô dựa vào tủ quần áo, cúi đầu hôn.

Nụ hôn dài kết thúc, Kiều Mộc mềm như bông dựa vào lòng anh lấy lại hô hấp, nhưng lại tức giận anh khi dễ mình, quay đầu cắn vào hầu kết anh.

Cố Hàn Thanh hít một hơi, Kiều Mộc đắc ý ngẩng đầu, nhướng mày nói: "Xem anh còn khi dễ em không."

"Nào có khi dễ em?" Cố Hàn Thanh chọc giữa mày cô, giọng khàn khàn: "Đây là tiểu tình thú của vợ chồng."

"Ai muốn cùng anh có cái tiểu tình thú này, anh đúng là không biết xấu hổ." Kiều Mộc hừ hừ, duỗi tay đẩy anh: "Để em xuống dưới."

"Cẩn thận một chút." Cố Hàn Thanh không tránh ra, mà là ôm cô xuống dưới, bởi vì bế cô, chân Kiều Mộc không may chạm vào túi quần anh, cảm giác có gì đó cứng cứng, cô nghi hoặc "Hả?" một tiếng: "Trong quần anh có cái gì thế? Sao lại cưng cứng?"

Sắc mặt Cố Hàn Thanh mất tự nhiên một chút nhưng khó phát hiện ra, cũng may chỉ lướt qua, không kiến người ta phát hiện khác thường, bình tĩnh nói: "Không có gì, là ví tiền thôi."

"Ồ, phải không?" Kiều Mộc cũng không truy cứu nhiều, hỏi lại một câu thì không nhắc lại nữa, "Được rồi, chúng ta mau xuất phát đi, không muộn mất."

"Ừm, đi thôi." Cố Hàn Thanh dắt tay Kiều Mộc đi ra ngoài.

Bởi vì trời mưa suốt, trên đường rất kẹt xe, khi hai người đến nơi đã hơn 12 giờ, mọi người đều đang đợi bọn họ, Kiều Mộc xin lỗi, ông nội và cô (mẹ Kỳ Anh) đều vẫy tay, tỏ vẻ không sao, trong nhà đồ ăn vặt nhiều, cũng không ai đói.

"Mộc Mộc, mau tới đây ngồi đi." Cố lão gia hiền từ vẫy tay với Kiều Mộc.

Kiều Mộc cởi áo lông vũ, giao cho bảo mẫu treo lên, sau đó đi qua, tới gần ông nội ngồi xuống, Kỳ Anh cũng ngồi bên cạnh cô.

"Chị dâu, sao em cảm thấy chị mập lên? Không phải chị mang thai chứ?" Kỳ Anh bỗng nhiên hỏi một câu, quả thực là bom rơi vào mặt hồ yên ả, tạo lên sóng lớn.

Mọi người đều nhìn chằm chằm cô, Cố Hàn Thanh cũng vậy, vẻ mặt còn có chút khẩn trương.

Kiều Mộc cười, vội vàng xua tay: "Không có không có, tuyệt đối không có! Chỉ là mùa đông tăng cân một chút, hơn nữa gần đây cũng không có việc gì, cơ bản đều nằm trong nhà, cho nên khả năng là tăng cân."

Trước kia thể chất cô cũng như thế này, mùa hè ăn thế nào cũng không béo, nhưng mùa đông lại tăng lên một chút, chờ đến mùa hè, tự nhiên sẽ gầy trở lại.

Chắc linh hồn của cô đã dung hợp với cơ thể này, cho nên thể chất có chút giống cô trước kia, nhưng tuyệt đối không phải mang thai, tuyệt đối không có!

Cô và Cố Hàn Thanh rất cẩn thận, đều dùng biện pháp an toàn, bởi vì trước mắt hai người chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc có con, hơn nữa tình yêu cũng đang ở giai đoạn cuồng nhiệt, muốn sống thế giới của hai người nhiều hơn.

"Mộc Mộc đừng khẳng định như vậy, hay là vẫn nên dành thời gian đi kiểm tra đi, đề phòng vạn nhất." Cô (mẹ Kỳ Anh) cười tủm tỉm nói.

Dượng nói: "Đúng vậy, hôm nay không đi được thì để ngày mai đi, Hàn Thanh, cháu bồi."

"Đúng đúng đúng, Hàn Thanh, cháu bồi Mộc Mộc đi, làm ba thì phải học cách chăm sóc vợ!" Cố lão gia nghiêm túc lên tiếng.

Kiều Mộc túng quẫn nhìn chồng, Cố Hàn Thanh sủng nịch cười cười, "Vâng, cháu đã biết."

Kiều Mộc trừng anh, sao còn cùng người nhà không tin cô?

Cố Hàn Thanh trả lại ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy.

Kiều Mộc nghĩ nghĩ, cũng đúng, vẫn là không nên làm hỏng tâm trạng của người nhà.

Cô liền chọc eo Kỳ Anh, trừng cô bé tội nói bậy.

Kỳ Anh tự biết nói sai, đáng yêu thè lưỡi, ghé sát vào tai cô: "Chị dâu, không có thật sao?"

"Thật sự không có! Em xem chị ăn đồ dầu mỡ như vậy, em cảm thấy có thể có sao?" Kiều Mộc gắp một miếng móng heo, ăn cho Kỳ Anh xem.

Kỳ Anh tiếc nuối: "Vậy hai người nhanh hơn đi, em muốn ôm cháu ngoại."

Kiều Mộc lại chọc cô bé, "Em câm miệng cho chị."

Trước mắt cô chưa muốn sinh con, cuộc sống cá mặn tốt đẹp còn chưa đủ đâu, có con rồi, cho dù khả năng có bảo mẫu trông, nhưng con mình không thể hoàn toàn không quan tâm chứ? Đến lúc đó có rất nhiều chuyện cô phải lo, mệt lắm, vẫn nên hưởng thụ trước rồi nói sau.

Các con, chờ mấy năm nữa nhé.

Ăn xong cơm trưa, cả nhà ở trong nhà chơi, bên ngoài vẫn đang mưa, cũng không ra ngoài được, thẳng đến chạng vạng mưa mới ngừng lại, mọi người ngồi cùng nhau xem chương trình mừng xuân, chờ đến rạng sáng, dượng cùng Cố Hàn Thanh ôm toàn bộ pháo hoa đã mua ra ngoài.

Hai người mỗi người bật lừa châm ngòi pháo hoa, tốc độ rất nhanh, bảo đảm pháo hoa có thể đồng thời bắn lên trời, như vậy mới đẹp.

Không bao lâu sau, tiếng phụt phụt vang lên, pháo hoa bắn lên không trung, nở rộ rực rỡ.

Người ở biệt thự khác cũng đang bắn pháo hoa, trong lúc này bầu trời sáng như ban ngày, xa hoa lộng lẫy.

Kỳ Anh vui vẻ vỗ tay: "Oa, thật đẹp, chị dâu, chị xem."

Cô bé chỉ vào bầu trời.

Kiều Mộc cười tủm tỉm ừ một tiếng, mặc áo khoác lông vũ, đi trong viện xem, trước mắt sáng lạn, như vì cô mà nở rộ.

Kiếp trước, cô luôn cảm thấy cảnh tượng này rất xa vời, luôn là một mình lẻ loi đứng ở bên lề, nhìn gia đình khác vui vẻ đốt pháo hoa, đứa trẻ sợ hãi, ba mẹ liền cổ vũ nó đem bật lừa tới gần ngòi nổ, sau khi giơ bật lửa vào, đứa trẻ vui vẻ nhảy dựng lên, ba nó liền ôm nó ngồi lên cổ.

Khi đó, cô luôn rất hâm mộ, cũng càng thêm cảm thấy cô độc.

Nhưng hôm nay, cô không hề một mình, bên cạnh cô có chồng, có ông nội, có cô và dượng, còn có một người em họ.

Người một nhà hoà thuận vui vẻ ở trong sân bắn pháo hoa, cảnh tượng như vậy thật khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

Kiều Mộc không kìm được nước mắt, tầm mắt có chút mơ hồ, mà lúc này người đàn ông khoác áo khoác màu đen, đột nhiên cởi áo khoác đưa cho Kỳ Anh, sau đó từ túi quần lấy ra một cái hộp nhung, đi từng bước đến trước mặt cô.

Quỳ một gối xuống đất, mở hộp ra, chiếc nhẫn kim cương ngôi sao lục giác đang tỏa sáng, nhưng giờ khắc này, yêu tiền thích châu báu Kiều Mộc cảm thấy hoàn toàn không theo kịp Cố Hàn Thanh, cô ngẩn ngơ nhìn Cố Hàn Thanh.

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt hết sức ôn nhu: "Mộc Mộc, tôi thiếu em một hôn lễ, không biết bây giờ còn có cơ hội đền bù không? Kết hôn với tôi lần nữa, được không?".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!